ĐIỀU ĐÁNG SỢ NHẤT KHÔNG PHẢI LÀ HỌ ĐÃ CHẾT...MÀ LÀ HỌ VẪN Ở ĐÂU ĐÓ, KHÔNG AI TÌM THẤY ĐƯỢC ?
Có những người từng sống, từng cười nói, từng tồn tại – rồi đột ngột biến mất giữa cuộc đời. Không ai thấy họ rời đi. Không một dấu vết để lần theo. Căn phòng vẫn nguyên vẹn. Đồ đạc không xáo trộn. Cuộc sống đang dang dở thì bị ngắt quãng như một cuốn băng hỏng.
Những vụ mất tích ấy không chỉ khiến người thân gục ngã vì tuyệt vọng – mà còn thách thức mọi nỗ lực điều tra, làm lung lay cả niềm tin của con người vào lý trí và trật tự.
Người ta đã thử lý giải bằng đủ mọi cách: giết người, tai nạn, buôn người, thậm chí là hiện tượng siêu nhiên. Nhưng rồi, hầu hết đều kết thúc trong im lặng. Thời gian trôi đi, hồ sơ xếp lại, tên họ chỉ còn là một cái bóng mờ giữa hàng ngàn bí ẩn chưa lời giải của nhân loại....
Họ đã đi – không ai biết bằng cách nào, hay vì sao. Những giả thuyết được đưa ra, những cuộc tìm kiếm được tổ chức, nhưng càng cố gắng, sự thật lại càng mịt mờ.
Thế giới vẫn vận hành, còn họ – những cái tên trong hồ sơ mất tích dường như bị lãng quên giữa những dòng đời hối hả.
Thế nhưng, đâu đó trong trái tim của những người ở lại, vẫn luôn có một niềm tin: rằng một ngày nào đó, ta sẽ biết được điều gì thực sự đã xảy ra.